XtGem Forum catalog
Bài viết: Chuyện Một Thời Đã Qua


Đầu tôi ong cả lên, tôi không thể chịu đc nữa, tôi nhổm hẳn ng lên, tay đưa ra, mò lên cái khuy quần, toan mở nó ra, tôi biết sợ chị nói không cho, tôi ghì sát chị, hôn chặt lấy, tay kia cố xoa bóp vú thật nhiet tình cho chị không thể kháng cự đc, nhưng mà bất quá, nhanh như cắt, 1 bàn tay nhò nhắn đc đưa xuống hung hăng nhéo nhéo lien hồi, đau nhăn cả mặt, cố mà chịu, tôi phải mở khuy váy cho đc, tiếng khuy váy khẽ bung ra, tôi chậm chậm kéo cái khóa từ từ, chiếc váy lỏng dần, bàn tay nhỏ bé kia cũng thôi không báu nữa, đang ôm ghì lấy lưng tôi, cả ng chị ưỡn lên, quằn quại, tôi cho tay luồn vào trong váy, xoa lên cái mu lô`n nhô lên ấm nóng, mềm mại, bàn tay như tê dại đi, nó quá mềm và ấm nóng, luồn ngón tay xuống dưới đáy quần lót, cảm nhận như nó ướt từ lúc nào rồi, cảm ngác 1 cái j đó nhầy nhầy ấm âm dính lên đầu ngón tay, ở phía trên, ng chị run lên, miệng thở hổn hển rên ưmmmm ưmmmm …aa .aa. không ngừng, cả ng vặn vẹo dữ dội, mu lô`n đc chị ưỡn ng cong lên tham tham thèm muốn ngón tay tôi đang thám hiểm nó, tuy vẫn còn cách 1 lớp quàn lót. Nhửng cảm giác nhưng chiếc lông xoan xoan đang đâm qua lòng bàn tay tôi, kêu lạo xạo kích động, tê mê không j tả siết. Trong tiếng rên khoái lác không ngớt, tiếng chị nhỏ nhẹ : - ưmmm… em… em hư lắm đó …….
Tôi khì khì bật luôn : - nhưng mà không hư bằng chị .
Nói xong tôi mới biêt, tôi vừa chạm vào 1 sai lầm khủng khiếp, 1 sai lầm mà tôi không bao h có thể nghĩ ra, tôi vốn là lời nói không suy nghĩ, chỉ định bật lại chị, nhưng không ngờ, với chị, nó lại là 1 thứ khác, cả ng chị run lên. Thôi không vặn vẹo, thôi không thở gấp nữa, chị lặng im, rồi như choàng tỉnh, chị đẩy tôi ra, đẩy rất mạnh , nói như có tiếng khóc nhỏ :
- em… em có thể đi về đc chưa .

Tôi ngơ ngác, tôi đã ý thức đc những j mình vừa nói, nó vô ý với tôi, nhưng chị không thế, chị đã kéo lại cái váy bị bung ra khi nãy, cài lại rồi vuốt vuốt phẳng phiu, che đi cặp đùi khiêu khích, tay ôm ghì cái gối trc ngực, cố che đi thứ mà đáng nhẽ ra là nhiệm vụ của cái áo, chị cúi gằm mặt xuống, lạnh lùng bảo :
“ - em đi ra cổng trc đi, đợi chút chị mở cổng cho mà về. “
Chị nói như không có cảm xúc j, xem những j mới sảy ra như chưa hề có. Mặt tôi ngây ngốc, chỉ còn biết tự trách mình, trách mình sao quá ngu, hàng ngày ăn cơm mà lớn chứ có ăn cám đâu mà ngu như heo thế, tôi biết giờ có giải thích j cũng đều làm chị buồn thêm, tôi chán nản, chán nản cực độ, tôi hận chính mình,biết chị có gia đình còn nói 1 câu ngu hơn cả thằng ngu nhất quả đất, tôi buồn thảm, lặng lẽ nhìn chị chờ mong sự tha thứ, không có động tĩnh j, tôi biết tôi đã không đc tha thứ, tôi ngồi dậy, đầu óc tôi quay cuồng, cũng không biết phải nói j bây h cả, nói j cũng vô ích, cuối cùng tôi đứng lên quay đầu lại hít 1 hơi sâu và nói :
“- em biết em đã lỡ lời, lời nói ko thể rút lại đc mặc dù em không có ý j cả, em biết mình phải làm j rồi. “

Không đợi chị trả lời, mà tôi biết, h chị chả muốn nói j với tôi nữa, tôi đi nhanh ra cổng, sống mũi cay cay, tôi buồn, rất buồn, tôi không phải buồn vì chị từ trối đang lúc hưng phấn, mà tôi buồn vì đã lỡ xúc phạm chị, xúc phạm vào thứ cấm kỵ nhất, nó sẽ khiến chị buồn thế nào, không đợi chị ra mở cổng, tôi vọt qua tường, đứng ngoài bờ tường rào rồi, tôi đứng im như thế bên ngoài, lặng im nhìn vào trong , mọi thứ im lìm, tôi cất bước, đầu trống rỗng, tôi đến trước cửa cổng nhà mình, ngồi bệt xuống, lặng lẽ thở dài. Đêm nay, tôi sẽ ở ngoài,tự trừng phạt chính mình, tôi lặng lẽ ngẩng đầu lên bầu trời đêm đầy sao, mà chả biết đang nhìn j nữa, tôi đang nghĩ đến chị, nghĩ đến chúng tui vui vẻ biết bao , lúc tôi và chị đùa nghịch trong phòng tôi, buổi tối thứ 7 ăn kem nhớ đời , cảnh chị khóc trên bờ vai tôi, rồi lại cảnh chị ôm chặt tôi vi vu trên con đường, thời gian ít mà nhiều kỷ niệm,để rồi tối nay làm chị thất vọng như thế, tôi đúng là 1 thằng khốn nạn, 1 thằng dở hơi , chợt như nhớ đến cái j đó, tôi lắc đầu, cười mỉm , tự trấn an tinh thần 1 chút .

Phố xá vốn đang chìm trong giấc ngủ, màn đêm yên tĩnh, tự nhiên có vang lên 1 tiếng hô lớn : TÔI LÀ THẰNG DỞ HƠI …..TÔI LÀ THẰNG DỞ HƠI ….. TÔI LÀ THẰNG DỞ HƠI …..
Cũng may, con phố đang ngủ yên, nếu bình thường tự nhiên có 1 thằng thần kinh la to lên phá giấc ngủ chắc có ng lao ra ban công mà chửi cho thối mặt, nhưng mà tiếng la lên đó lại tự chửi nó là đồ dở hơi rôi, ra chửi thêm cũng vô ích, thôi kệ cha thằng dở hơi, ngủ tiếp, cả phố vẫn im lặng như tờ, không 1 động tĩnh, màn đêm âm u lạnh lẽo, tôi mặc có 1 manh áo, từng cơn gió thôi qua ng, lanh dựng cả tóc gáy, mặc kệ đi, đáng bị như thế.

Trang: « 12526272829110 »
Cùng chuyên mục
Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi !
Thứ tư, 17/02/2016
Không Muốn Có Kết Thúc Thì Đừng Nên Bắt Đầu
Thứ năm, 30/01/2014
Chị Ơi Anh Yêu Em
Chủ nhật, 02/02/2014
XuXu Đừng Khóc!!!
Chủ nhật, 02/02/2014
Truyện về cô bé đứng đường mà tôi quen
Chủ nhật, 02/02/2014
Xem thêm...
Chia sẻ bài viêt
Online: 12
Trang Chủ Trang chủ
Powered by Tuấn Nguyễn
Copyright © 2013 Phulyb.xtgem.com