Hai anh họa sĩ nói chuyện với nhau:
- Anh bạn ạ, bức "Thiếu nữ và mùa xuân" của anh tuyệt quá. Những người ganh tỵ với anh sẽ nói sao đây?
- Chính đó là điều tôi muốn hỏi anh.
Ba bà cụ đang đi dạo bằng xe hơi với tốc độ 20 km/giờ trên xa lộ. Một viên cảnh sát ra lệnh cho xe dừng lại và hỏi bà tóc vàng:
- Tại sao bà cụ lái xe quá chậm?
- Đây chính là tốc độ quy định cơ mà? Tôi nhìn thấy số đó trên tấm biển kia kìa!
- Đấy không phải là biển quy định về tốc độ, mà là số của con đường. Hiện giờ bà đang ở trên đường số 20. Viên cảnh sát ghé mắt nhìn phía băng ghế đằng sau và thấy hai bà cụ khác mặt mày tái mét, còn đang run rẩy. Anh ta hỏi tại sao, cụ bà tóc vàng trả lời tỉnh bơ:
- Bởi vì chúng tôi vừa ra khỏi "đường số 340".
***
Cảnh sát chặn chiếc xe của một cô gái tóc màu vàng rực:
- Tại sao cô lái xe chao đảo trên đường?
- Ôi! Sao đoạn đường này lại lắm cây mọc chìa ra ngoài đến thế? Tôi thấy một cành cây quệt vào bên phải kính xe nên quặt sang bên trái. Ngay sau đó, bên trái cũng bị cây quệt vào nên tôi lại né sang phải. Cành cây đó cứ liên tục hiện ra ở bên trái rồi lại bên phải nên tôi vòng sang phải, rồi lại sang trái...
- Thưa cô - viên cảnh sát ngắt lời - đó chỉ là cái gạt nước trên kính chắn gió mà thôi!
***
Thấy tóc vàng đứng ngẩn ngơ bên chiếc xe nằm rìa đường cao tốc, khoang hành lý sau xe mở toang, một mày râu dừng xe hỏi:
- Tôi có thể giúp gì cho cô không?
- Ồ, xe của tôi bị mất động cơ!
- Thế làm sao mà nó chạy đến đây được?
- À, lúc đến đây thì máy vẫn nổ. Khi không thấy nó hoạt động nữa, tôi mở khoang máy ra thì chẳng thấy đâu cả.
- Thế cô cho rằng máy xe nằm ở trong cái cốp này ư?
- Hẳn rồi, những lúc động cơ làm việc, khói phun ra từ đây mà!
- ?!
Đây là câu chuyện xưa cũ kể về một thanh niên nghèo đã yêu thương một cô gái giàu và đẹp.
Cả hai người sống ở Luân Đôn. Nhà cô gái là một ngôi nhà to ấm cúng ở giữa khu phố yên tĩnh gần một vườn hoa cổ. Anh thanh niên sống ở ngoại ô thành phố, trong một túp lều gỗ cũ kỹ gần xưởng sửa chữa tàu.
Một hôm, cô gái mời anh thanh niên đến nhà ăn cơm nhân ngày sinh nhật của cô. Anh thanh niên muốn tặng cô một thứ gì đẹp xinh, nhưng anh chẳng biết mua thứ gì cả vì anh có ít tiền quá.
Sáng hôm sau, anh đến cửa hàng. Æ ở cửa hàng có các thứ hàng đẹp mắt: Nhẫn, đồng hồ, v.v... Nhưng tất cả các thứ đều rất đắt tiền. Thế rồi, anh nhìn thấy một lọ hoa. Có lẽ lọ hoa đó sẽ là món quà thích hợp tặng người yêu của anh, nhưng nó lại hơi đắt tiền.
Vì anh cứ nhìn đi nhìn lại lọ hoa đó chừng nửa tiếng đồng hồ cho nên người chủ của cửa hàng đã để ý đến anh. Anh thanh niên trông tái nhợt, buồn rầu đến nỗi người chủ hàng hiểu ra mọi điều và quyết định giúp anh. Người chủ của cửa hàng bán cho anh một lọ hoa khác đã vỡ ra từng mảnh và nói:
- Tôi sẽ sai người giúp việc của tôi gói lọ hoa lại và mang đến cho người yêu của anh. Khi người giúp việc của tôi bước vào nhà, anh ta sẽ ngã xuống và đánh rơi gói bọc lọ hoa. Khi đó, cô gái sẽ nghĩ rằng người giúp việc này đánh vỡ lọ hoa đó.
Vào đúng hôm sinh nhật của cô gái, người giúp việc đến nhà cô gái. Vừa bước vào phòng thì người giúp việc ngã lăn ra. Nỗi khiếp sợ hiện trên khuôn mặt của đám khách mời. Cô gái bắt đầu khóc lóc. Nhưng khi cô gái mở bọc gói lọ hoa ra, mọi người đều nhìn thấy những mảnh vỡ được gói riêng biệt. Và thế là mối tình của anh thanh niên chấm dứt.
Æ ở Ô-đét-xa, buổi sáng, hai người phụ nữ gặp nhau và hỏi chuyện:
- Chào bà Ôn-ga, sáng nào tôi cũng thấy một ông bác sĩ từ nhà bà đi ra. Bà bị ốm phải không?
- Còn bà, sáng nào tôi cũng thấy một sĩ quan từ nhà bà đi ra, nhà bà chắc có chiến tranh?
- Này, tớ mới thấy vợ cậu cặp với một tay to béo.
- Biết rồi, đang chờ đây!
- Cậu còn chờ gì nữa mà không nện cho hắn một trận?
- Chờ đến khi cô ta cặp với một thằng nhỏ con hơn.
Trong một liên hoan văn nghệ, một anh xán lại một nữ diễn viên và bắt đầu tán:
- Tôi tin rằng nếu gặp nhau thường xuyên thì chúng ta có dịp hiểu nhau hơn.
- Nhất trí! Nhưng anh tin rằng nếu chúng ta hiểu nhau đầy đủ thì chúng ta vẫn cứ tiếp tục gặp gỡ nhau sao?
Đứa con trai đang làm bài tập, ông bố bên cạnh đang chăm chú dán mắt vào màn hình. Chợt con quay lại hỏi bố một câu khó: "Bố ơi, tháp Effen ở đâu?"
"Đồ đạc của con để phải có nơi có chỗ chứ. Tự tìm lấy, sao lại hỏi người khác!" Ông bố nạt lại.
Bố : Tại sao con đánh bạn? Con có biết lớn đánh nhỏ là hèn không?
Vova: Thế sao bố lại đánh con?
Trong giờ dạy, thầy giáo nói về đặc tính của kim loại cho học trò nghe:
- Các em! Bây giờ tôi sẽ thả đồng tiền vàng này và acid. Các em hãy cho biết, theo ý các em nó có bị hỏng không?
- Không ạ!- Một cậu trả lời dứt khoát.
- Vì sao?
- Nếu nó bị hỏng chắc là thầy đã không thả nó vào!
Có ông quan chuyên hối lộ treo giải thưởng cho cậu ấm con:
- Được một điểm 10 là bố cho một gói kẹo.
Cậu ấm đến trường nói với thầy giáo:
- Thưa thầy nếu thầy cho em điểm 10, em sẽ chia cho thầy nửa gói kẹo ạ!
Online: 29
Trang Chủ Trang chủ
Powered by Tuấn Nguyễn
Copyright © 2013 Phulyb.xtgem.com

Old school Easter eggs.