Em hãy viết một đoạn văn ngắn
Mẹ, cái tiếng gọi ấy nghe mới thân thương làm sao! Mẹ là người đã sinh thành ra em, nuôi em khôn lớn thành người, dạy em bao điều hay lẽ phải. Mẹ là người đầu tiên chúng ta gặp từ thuở mới bước vào đời, được bú những dòng sữa ngọt ngào như tình thương không bao giờ cạn của mẹ. Và người cũng là thứ ánh sáng diệu kì đã soi sáng tâm hồn ta. Mẹ đã hi sinh cả cuộc đời mình cho chúng ta, lo cho ta từ cái ăn, cái mặc đến sách vở, học hành. Nhớ những chiều nào, mẹ đi làm về, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, những buổi sáng tinh mơ, bóng mẹ nhẹ nhàng như sợ ta thức giấc. Tình yêu của mẹ dành cho con dạt dào quá, không bao giờ vơi, và đó có lẽ cũng là thứ tình thương cao thượng nhất mà chúng ta được gặp trong suốt một cuộc đời. Quên sao được những lúc ta được điểm tốt, thầy khen,… Những lúc đó, nhìn mẹ mới hiền dịu làm sao! Nụ cười ấy, suốt đời ta sẽ không bao giờ quên được, rồi những lúc ta hư,… trông mẹ lúc này mới âu sầu, buồn bã làm sao ! Những lúc ấy, ta cảm thấy rất hối hận, có lỗi với mẹ quá! Nhưng mẹ không phải là người giận lâu, mẹ luôn bao dung, tha thứ cho chúng ta nhiều điều. Sự khoan dung ấy thật tuyệt vời, nó không làm chúng ta ỷ lại mà lại giúp chúng ta tiến lên, cố gắng học tập… Không những thế, trong bài thơ Mẹ của nhà thơ Trần Quốc Minh đã nói rằng những vì sao trên trời cũng không bằng mẹ đã thức vì chúng con. Nó gợi lại cho em thêm một kỉ niệm đẹp đẽ về tình thương vô tận của mẹ. Ngày ấy, em bị ốm nặng, mẹ phải nghỉ làm để chăm sóc em, một đêm nọ, khi em vừa ngủ một giấc ngon lành, tỉnh dậy, thấy mẹ vẫn còn ngồi đó, mắt nhìn em vẻ trìu mến, cảm thương. Chỉ việc ấy thôi cũng đủ biết mẹ yêu thương chúng ta nhường nào. Ôi ! nghĩ đến tình thương của mẹ dành cho em, em bỗng thấy tình yêu của em dành cho mẹ dạt dào không thể nào kể xiết, và em sẽ cố gắng học thật giỏi để đáp lại tình thương bao la của mẹ, em sẽ cố gắng học thật giỏi để đáp lại tình yêu này. “Mẹ” tiếng nói ngời sáng của cả cuộc đời con.