Chỉ có con đường đất này là lối duy nhất đi đến nhà ông Năm. Tôi phải qua bên đó lấy cái búa rìu. Mới 8 giờ mà trời đã tối rồi. Tôi đã đi lại con đường đất này cả ngàn lần rồi, và thuộc nằm lòng từng mô đất, cành cây đến ngỏ quanh khúc quẹo của nó. Tuy nhiên nhờ ánh trăng lờ mờ, nên cũng giúp tôi phần nào đi cho lẹ.
Con đường mòn này đi xuyên qua nghĩa địa làng và qua một con mương. Chỉ mười lăm phút sau là tôi đến nhà ông Năm. Tôi mượn món đồ rồi vội vàng bỏ vào cái túi xách và xin phép ông Năm về cho sớm.
Khi băng trở qua nghĩa địa làng thì tôi thấy đàng trước có bóng người đang làm công chuyện gì đó bên gốc cây Bàng. Tôi không thèm để ý là ai, nên định cuối đầu bước đi cho nhanh. Nhưng khi bước ngang qua cây Bàng thì tôi lại muốn coi hắn là ai mà giờ này còn làm công chuyện gì. Tôi liết mắt nhìn kỷ thì đó là một cô gái khoảng 17, 18 tuổi. Tôi đi chậm lại rồi, tiến tới hỏi thử coi có quen không, hay tôi có giúp được gì hay không.
- Cô em , chiều tối rồi sao còn làm gì vậy ?
- Em cần mấy nhánh cây này, nên đang bó lại để mang về, cũng gần xong rồi.
- Có cần tui giúp không, trời cũng tối rồi, thôi để tui cột phu cho.
Tôi không đợi cô ta trả lời, tôi đặt cái bao xuống rồi tới cột phụ cô ta mấy bó nhỏ vô một bó lớn. Tôi không nhìn cô ta và không để ý cô ta bận gì. Khi cột xong bó cây tôi ngẩn đầu lên nhìn, thì dường như tôi bị một phép lạ nào đó thu hút. Cô ta đẹp vô cùng, ban đêm mà da mặt cô trắng đẹp. Cô ta bận bộ đồ bà ba mỏng màu xanh lợt trông vô cùng khêu gợi.
Tôi như bị mất hồn thì cô ta lên tiếng:
- Cám ơn anh nhé, nhà em gần đây. Anh phụ em khiêng bó cây này về nhé?
Tôi làm sao từ chối đây. Đành trả lời:
- Ô, chuyện nhỏ mà, nặng lắm để anh khiêng cho. Em cầm cái túi giùm anh nhé.
Cô ta đi trước dẫn đường. Tôi lệ kệ vác bó cây lóc cóc theo sao. Nhờ ánh trăng tôi thấy cô ta có cái đít qúa đã. Cái mông đít no tròn vặn vẹo theo mỗi bước chân của cô. Tôi mãi mê ngắm mà không để ý là cô ta đẫn tôi đi lối nào, tôi thấy con đường hơi lạ lạ. Khoảng 5 phút, thì đến nhà cô ta. Cô đẩy cửa mời tôi bước vào.
Căn nhà rất là đơn sơ, bình trà và mấy cái ly để trên một cái bàn gổ củ kỷ với 2 cái ghế cũng cũ ở giữa nhà. Cái đi-văng cũng cũ kê sát tường. Vài ba món đồ linh tinh trên nền nhà bằng đất. Cô kéo ghế mời tôi ngồi rồi đi thẳng vào trong bếp và nói.
- Anh ngồi chơi 1 chút , để em nấu chút trà uống cho ấm bụng.
- Thôi em, anh phải về. Tối rồi, anh sợ ba má em thức giấc. Để bữa khác anh ghé nha?.
- Em ở đây có một mình hà, anh ngồi chơi chút đi rồi về.
Nói xong cô ta đi vào bếp. Tôi như bị một cái gì thu hút, nên ngồi dán chặt xuống ghế, không nói được tiếng nào. Vài phút sau cô ta bưng bình trà nóng đi ra. Tôi nhìn cô ta sửng sốt và ngạc nhiên tột độ. Cô ta bận cái áo ngủ dài tới chân, cái áo màu trắng toát và mõng manh đến nỗi tôi có thể thấy cả. Da thịt cô ta trắng một cách kỳ diệu, cặp ngực thì to tròn nở nang, căng tràn sức sống vung cao dưới làn áo. Tự nhiên tôi nhớ đến những chuyện huyền thoại nói về các cô người thiểu số sống trong rừng, thường hay bắt cóc thanh niên người Kinh về để thỏa mãn dục vọng rồi giết chết. Tôi cảm thấy sợ. Cô ta dâng cho tôi tách trà và nói:
- Uống trà đi anh cho ấm bụng.
- Ờ để anh uống...
Tôi lấy lại bình tỉnh nhìn cho kỷ cô ta. Cô ta rất là hiền, đẹp lại dễ thương nữa. Không có lý nào cô ta là yêu ma sơn nữ gì đâu. Để cho chắn chắn khi đón nhận tách tra , tôi cố tình cầm lấy tay cô ta. Tay cô ta mát rượi và mềm mại vô cùng, tự nhiên tôi có cảm giác nhột nhột trong người. Tôi thấy an tâm phần nào. Tôi cầm tay cô ta mà quên buông ra. Cô ta mĩm cười nói.
- Í , anh bỏ tay em ra chứ?
- Ô, xin lỗi em nhe, anh quên.
- Thôi được, không có chi đâu.
Cô ta ngồi đối diện tôi, cầm quyễn sách coi, lâu lâu lại nhìn tôi rồi cười. Tôi nữa thì muốn xin phép về, nữa thì muốn nán ở lại vì thân thể cô ta bốc cháy qúa. Tôi nhìn dáo dác căn nhà, hỏi bâng quơ vài câu cho đỡ tẻ nhạt. Cô ta thì cũng trả lời bẻn lẻn thôi. Qua vài câu hỏi tôi được biết cô ta tên là Lê Thị Trung Trinh, 19 tuổi con gái ông Hội Đồng quận Cái Bầu. Vì chuyện tình duyên nan giải nên cô ta mới dọn về ở chổ này hơn 6 tháng nay.
Tôi liếc nhìn cặp ngực vun tròn của cô ta mà thấy nóng cả người. Tôi không dám dứng lên vì thằng nhỏ của tôi nó chỉa thẳng muốn xuyên thủng cái quần vải thô tôi đang bận. Không biết cô ta có bỏ gì vô trong tách trà không mà tôi hơi ngà ngà nửa say nửa tỉnh. Tôi cầm lấy tay cô ta, cô ta cười cười không nói gì. Tôi được nước bèn xích ghế từ từ tới gần cô ta. Rồi chỉ trong khoảng khắc tôi đã ngồi đối diện sát bên cô.
Tôi với tay ra và nhẹ nhàng sờ xuống bầu vú căng tròn trên thân hình vệ nữ của cô ta. Cô ta không phản kháng. Tôi liền nâng lấy bầu vú vun to tròn..., cô gái nhắm mắt lại run nhẹ người lên. Tôi chồm tới đặt một nụ hôn nhẹ nhàng vào đôi môi thơm như mộng. Cô ta liền ghịt cổ tôi giữ cho nụ hôn lâu hơn. Cô ta cởi áo tôi ra, rồi lẹ làng cúi xuống tuột luôn cái quần xuống đất... Tôi đứng loạng choạng chưa kịp vững thì cô nhẹ nhàng trút bỏ cái áo ngủ xuống đất. Toàn thân cô ta trắng toát và bốc cháy trong đêm vắng lạnh nầy. Cô ta ghì chặt lấy tôi và....
...Tôi thấy sướng quá sướng quá chừng. Tôi không hiểu là tại sao cô ta thèm thuồng đến như vậy, tôi chịu hết nổi, cảm giác khoái lạc dần dần gia tăng, toàn thân tôi giật nẩy lên.
....
Xong xuôi cô ta đẩy tôi ra, đứng lên nhoẽn miệng cười như không có gì xẩy ra. Cô ta rót một tách nước trà đưa cho tôi:
- Anh uống thêm miếng trà, cho khoẻ người rồi về.
Tôi cầm lấy tách trà uống một hơi. Bây giờ tôi lại không muốn về nữa. Tôi ngồi xuống ghế kế bên cô ta. Tôi ôm lấy toàn thân cô ta vào trong lòng. Da thịt cô ta rất là mịn màng. Cô ta không nói gì cứ để cho tôi ôm.
Lạ thay, dường như trong trà có gì lạ. Vài phút sau tôi lại thấy nóng người, thằng nhỏ tôi lại ngóc đầu dậy. Nó cọ ngoạy sau lưng cô ta. Cô ta cười khúc khích nói:
- Nhột qúa anh. Hi hi..
Tôi bồng cô ta đặt lên trên bàn xoay người hướng về tôi. Cô ta dướn người lên và một tiếng rên nhẹ nhàng thoát ra khỏi miệng cô. Những ngón tay tôi tiếp tục mân mê...Sự thèm khát xác thịt đang dâng lên trong người tôi tột độ. Tôi không thể nào kiềm nổi trước một thân thể nóng bổng, căng đầy nhựa sống của một cô gái 19 tuổi... những tiếng rên khẻ phát ra... cô ta bắn người lên vì sung sướng,... và tôi chưa bao giờ được sướng như thế. Tôi chồm lên hôn vào cổ vào vai vào lổ tai cô ta. Còn cô ta thì nẩy mông cao lên để đón nhận từng cái nhấp của tôi. Tiếng rên của cô ta và tôi hòa lẫn vào nhau? Hai thân thể oằn oại trong đêm tối.
Tôi không còn ý tưởng đi về nhà nữa. Tôi ở lại ngủ đêm với cô ta.
---o0o---
Ánh nắng chiếu vào mặt làm tôi giực mình thức dậy. Tôi hoảng hồn kinh sợ, tôi đang nằm trong nghiã địa, kế bên một ngôi mộ. Hồn vía tôi bay đi đâu hết rồi. Tôi lật đật bận quần áo vô, rồi nhìn dáo dác. Tôi càng kinh sợ hơn nữa, khi tôi đọc thấy hàng chữ trên tấm mộ bia kế bên tôi "Lê Thị Trung Trinh, sanh ngày ... Từ trần ngày ... Hưỡng thọ 19 tuổi". Tôi giật bắn mình lên, tấm ảnh trên mộ bia là hình của cô gái tôi qua tôi ân ái. Tôi ú ớ , lùi lại rồi chạy thật nhanh ra khỏi nghĩa địa.
---o0o---
Tôi đi hỏi người ta thì mới biết câu chuyện như sau:
Cô Trinh có quen một anh chàng ở tỉnh, lâu lâu thì anh ta về thăm cô một lần. Một bữa nọ ông Hội Đồng đi đâu về sơm thì bắt gặp cô con gái cưng của mình đang trần truồng ân ái với bạn trai. Qúa tức giận, ông ra lịnh bắt tống giam tên bồ của cô con gái. Và cho lính hầu đánh con gái mình 50 roi rồi nhốt vào nhà chứa củi.
Cô Trinh bị đánh qúa đau, quần áo rách nát hết. Cô nằm trong nhà chứa củi khóc than cho thân phận. Đêm đó có 3 tên lính hầu mang cơm vô cho cô ta ăn. Tụi nó thấy cô ta nằm im, quần áo tả tơi, nên nháy mắt nhau làm chuyện bậy.
Ba tên lính đè cô Trinh ra rồi thay phiên nhau hiếp cô. Chuyện lạ là cô ta không la cầu cứu hay chống cự gì cả. Có lẽ là cô ta bị đánh đau qúa, rồi đang nhớ người yêu, nên cô ta nằm yên cho bọn tên lính làm gì thì làm.
Chúng lôi cái thân thể mềm nhủng của cô Trinh ra giữa nhà mà hãm cô ta không từ một chổ nào... Thật là tội nghiệp cho cô Trinh, chỉ nằm yên mà chịu trận. Xong một tua chúng nó nghĩ một hồi rồi lại lôi cô Trinh ra hãm thêm một lần nữa.
Được cơm đòi cá, ba tên lính này hiếp cô Trinh liên tục 6 lần. Lúc đầu cô Trinh còn nhắm mắt nằm yên, nhưng đến tua thứ hai chúng nó dần cô Trinh dữ qúa, cô chịu không nổi nên rung lên bây bẩy như rắn bị chặt đầu.
Một tên có dã tâm, chạy ra kêu một thằng bạn khác vào hiếp cô Trinh. Lần này cô Trinh như một cái xác không hồn, hắn lôi ngữa cô Trinh và dốc ngược đầu cô trên cái ghế dài, Hắn lấy tay nắm chân cô ta và banh rộng háng ra. Cứ thế hắn cứ đâm vào rồi kéo ra như vũ bảo. Cô Trinh chịu không nổi ngất xĩu đi. Tối hôm đó thì cô Trinh qua đời.
Ông Hội Đồng điều tra ra, biết chuyện nên xử bắn ba tên lính hầu. Nghe nói là trước khi trước khi ra pháp trường thì ba tên này đã bị ông Hội đồng chặt đứt cu.