Câu chuyện xảy ra vào ngày mồng 7 tết nguyên đán, cái năm mà thủ tướng Võ Văn Kiệt vừa ban sắc lệnh cấm đốt pháo và các chất gây nổ. Không khí của ngày tết cũng vì thế mà trở nên tẻ nhạt và buồn chán. Mọi người lúc bấy giờ chỉ biết lấy chuyện hơn thua nhau trên chiếu bạc làm vui. Tôi cũng vậy, buổi chiều hôm đó tôi đang chơi xì phé tại một sạp hàng bán hột vịt lộn thì con Gái Lớn con bà 2 tốt đi tới, điệu bộ của nó trông hớt ha hớt hải như đang lo lắng điều gì đó.
Vừa thấy chúng tôi nó liền lên tiếng hỏi: " nãy giờ có ai thấy má tui đi ngang qua đây không, bả đi cấy lúa trên Bàu TRòn sao giờ vẫn chưa thấy về"
Nhìn vẻ mặt lo lắng đến tội nghiệp của nó nên mọi người mới trấn an nó và bảo nó đừng lo, có lẽ bà 2 ghé nhà người quen chúc tết nên về hơi trễ chút thôi, đừng có lo lắng quá. Không biết rồi sau đó bà 2 có về nhà như mọi người đã nói không. Tôi thì chẳng thèm để ý nhiều đến chuyện đó, điều duy nhất tôi quan tâm lúc này là làm sao để thắng được nhiều tiền. Bà 2 tuy đã ngoài 60 tuổi nhưng vẫn còn rất khỏe mạnh, chắc là đi cấy lúa xong sẵn dịp ghé nhà người quen chới thôi mà, có gì đâu mà phải đi tìm.
Đến 22 giờ 00, tôi buộc phải về nhà ngủ sớm vì đã thua đến đồng xu cuối cùng. Cho đến khi chiếc đồng hồ quả lắc nhà tôi vừa đổ xong 12 tiếng chuông thì tôi băt đầu tỉnh giấc. Tôi tỉnh giấc không phải vì âm thanh của tiếng chuông đồng hô mà còn nhiều thứ âm thanh hỗn độn khác. Tiếng gió rít từng cơn giữa đêm khuya như báo hiệu có chuyện chẳng lành xảy ra, tiếng người xầm xì to nhỏ, tiếng khóc nỉ non và tiếng của một người đàn bà vang lên lảnh lót:
" BÀ HAI CHẾT RỒI, TRỜI ƠI BÀ HAI TỐT CHẾT RỒI BÀ CON ƠI"
Tôi cảm thấy lạnh toát cả người, tim đạp loạn nhịp. Bà hai Tốt chết rồi ư? nhưng tại sao lại chết? hàng ngàn câu hỏi đang nhảy múa trong đầu tôi. Nếu là bây giờ thì tôi đã ngồi dậy và tung cửa chạy ra ngoài xem thử chuyện gì đã xảy ra, nhưng lúc đó tôi chỉ mới 11 tuổi, một thằng nhóc éc 11 tuổi sống ở cái vùng nông thôn khỉ ho cò gấy này mà dám đi ra khỏi nhà vào lúc 12 giờ đêm thì quả là một chuyện không tưởng. Do đó, tôi cứ nhắm mắt thở đều rồi ngày mai hẳn tính.
Sáng hôm sao, mọi điều thắc mắc của tôi đã được giải đáp một cách thỏa đáng. MỌi người kể lại rằng: Tối hôm đó, khi đã hơn 22 giờ mà bà 2 vẫn chưa thấy về nhà, mọi người mới hoảng hốt và tập trung bà con dòng họ đổ xô đi tìm. Gõ cửa từng nhà người quen, tìm khắp các hang cùng ngõ hẻm, bụi tre bụi chuối nhưng đều không thấy tăm hơi bà 2 đâu. Lúc này có một người đưa ra ý kiến là đi lên Bàu Tròn tìm bà 2, biết đâu bả bị trúng gió té xỉu ở đó thì nguy.
Anh Lợi con trai của bà 2 liền ngắt lời, anh cho rằng có gặp bà 2 lúc hon 5 giờ chiều, lúc đó trong bà 2 còn rất khỏe mạnh, da dẻ hồng hào bình thường, bà hai còn bảo anh về trước đi, cắm xong bó mạ này khoảng 10 phút là bà 2 về liền.
Vậy là khả năng bà già tui trúng gió xỉu là khôgn thể nào, hay là...........-anh lợi nói
Một người đứng gần đó liền lên tiếng: Hay là cái gì, mày nói đại ra đi, đang nóng ruột mà mày cứ úp úp mở mở hoài
hay là bả bị ma giấu- anh lợi đáp
Bị MA GIẤU, nghe có vẻ mơ hồ đối với những người theo chủ nghĩa khoa học duy vật của MAC-LÊNIN, nhưng ở cái xứ âm u ám chướng này thì ba cái phạm trù triết học đó có cũng bằng không, thực tế chính là bằng chứng chứng minh hùng hồn nhất. Và thực tế nơi cái xóm nghèo của tui đã từng có người bị ma giấu. Đó là một người đàn bà mà đến bây giờ tui không còn nhớ tên, vào lúc chạng vạng, bà ta đi qua miếng đất hoang đại tiện nhưng mãi đến khuya vẫn chưa thấy về. COn cháu đốt đuốc đi tìm cả đêm nhưng không gặp, đến khi trời vừa hừng sáng người ta phát hiện bà ta đang bị kẹt giữa bụi tre Tàu trong tư thế đứng, mắt mở trừng trừng ngây dai, tóc ướt đẫm vì sương, và đáng sợ nhất là trong miệng của bà ta...có rất nhiều phân bò khô trong miệng và hình như bà ta đã nuốt rất nhiều thứ vào trong bụng rồi. Vất vả lắm mọi người mới đốn bớt vài cây tre để tìm được khoảng trống lôi bà ta ra, mọi người đều khôgn biết bà ta vào đứng giữa bụi tre bằng cách nào và tại sao đêm đó mọi người cầm đuốc đi ngang qua đó hàng chục lần nhưng không hề thấy bà ta đứng đó.
Bà ta trở về nhà như một cái xác khôgn hồn, hơi thở yếu ớt, không cử động được và chẳng nói được tiếng nào, trong khi đôi mắt trắng dã vô hồn nhìn về phía những người thân của mình như có điều gì đó u uất cần bày tỏ...
Mọi biện pháp được bày ra, đánh gió, uống nước cốt chanh nhưng bà ta vẫn khôgn tỉnh. Một cụ già trong xóm cho rằng bà ta đã bị trúng tà, hãy lấy quần dơ của đàn bà có kinh đánh vào đầu bà ta 3 cái nhất định sẽ tỉnh lại. Và biện pháp trên đã thực sự hữu hiệu, bà ta đã tỉnh lại. Một cách thều thào đầy khó khăn nhưng mọi người nghe bà ta nói đều có thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra với bà ta.